"Bốn phiên bản" trong một vai diễn
Sau gần 20 năm sự nghiệp, Park Bo Young tái xuất trong "Our Unwritten Seoul" với vai diễn kép đầy tham vọng: hóa thân thành chị em song sinh Yoo Mi-rae (người chị thành thị cầu toàn) và Yoo Mi-ji (cô em nông thôn phóng khoáng). Không dừng lại ở hai nhân vật, cô phải thể hiện "bốn phiên bản" khi họ hoán đổi thân phận, tạo nên màn trình diễn được giới phê bình gọi là "đỉnh cao diễn xuất".

Thành công của phim (vị trí thứ 3 trên BXH Netflix toàn cầu chỉ sau một tuần) minh chứng cho sự dũng cảm của một ngôi sao không ngại thử thách giới hạn bản thân.
Park Bo Young thừa nhận vai diễn khiến cô nhiều lần muốn "bỏ chạy". Mỗi cảnh hai chị em tương tác đòi hỏi quy trình phức tạp. Park đóng vai A với diễn viên thế, sau đó thay trang phục để quay lại vai B. Mỗi cảnh tốn gấp đôi thời gian so với bình thường. "Tôi buộc phải hình dung phản ứng của nhân vật còn lại - vốn là chính mình - như hai con người tách biệt".

Để không nhầm lẫn tính cách, Park Bo Young cùng đạo diễn Park Shin-woo (It’s Okay to Not Be Okay) thiết lập "bộ quy tắc" chi tiết. Mi-rae dùng giọng trầm ấm, Mi-ji nói giọng cao, nhanh, pha chất "nhà quê". Tóc Mi-rae buộc gọn không sót sợi; Mi-ji để tóc lửng lơ, trang điểm nhẹ với đường kẻ mắt mảnh ở đuôi mắt. Cách cầm ly nước cũng khác biệt - Mi-rae cẩn trọng dùng hai tay, Mi-ji vô tư cầm một tay. Park Bo Young chia sẻ: "Cảm giác như đang quay hai bộ phim cùng lúc. Tôi phải ghi nhớ lời thoại và tâm lý của họ như hai người hoàn toàn khác biệt".

Không chỉ là thử thách nội tâm, Park Bo Young còn phải tạo dựng "chemistry" với hai bạn diễn nam có phong cách hoàn toàn khác biệt: Park Jin-young (vai Hosu) và Ryu Kyung-soo (vai Sejin). Với Hosu, cô cảm nhận "quay về tuổi đôi mươi", trong khi với Sejin là "chuyện tình trưởng thành".

Đặc biệt, mối quan hệ mẹ con trong phim cũng được Park Bo Young liên hệ với đời thực một cách chân thành. Việc bà Ok-hee (Jang Young-nam thủ vai) nhiều lần nhầm lẫn giữa Miji và Mirae khiến Park Bo-young nhớ đến mẹ mình: "Mẹ tôi ngoài đời cũng ít thể hiện tình cảm, đôi khi cứ tranh cãi là mẹ lại khóc. Lúc đó tôi cũng ân hận và tự nhủ mình là đứa con bất hiếu." Sự chia sẻ này khiến người xem cảm nhận được sự gần gũi, rằng những mâu thuẫn hay khoảnh khắc hối lỗi trong tình mẫu tử là điều mà "mọi gia đình mẹ con đều có khoảnh khắc tương tự."
Thông điệp "chữa lành" cho thế hệ trẻ
Kịch bản lấy cảm hứng từ ám ảnh "phiên bản hoàn hảo" trên mạng xã hội. Park Bo Young liên hệ trải nghiệm tuổi thơ: "Tôi từng sợ cắt móng tay vào buổi tối vì tin rằng nó tạo ra bản sao của chính mình."

Thông điệp chính mà "Our Unwritten Seoul" muốn truyền tải, theo Park Bo-young, là: "Đừng chỉ nhìn vào cuộc đời người khác, hãy dành cho chính mình sự cảm thông và lời nói an ủi." Dù nhìn người khác có vẻ tốt hơn, mỗi người đều có nỗi khổ riêng. Điều này chạm đến tâm lý của giới trẻ hiện đại, những người thường xuyên so sánh bản thân với hình ảnh hoàn hảo trên mạng xã hội. Bộ phim và lời bộc bạch của Park Bo Young như một lời an ủi, nhắc nhở rằng ai cũng có những khó khăn không thể nói thành lời.

Khi được hỏi liệu có nhận thêm vai diễn tương tự, Park Bo-young bật cười: "Chắc chắn đây là lần cuối tôi dám thử thách như vậy!" Nhưng cô cũng thừa nhận: "Nhờ vai diễn này, tôi học được cách tin vào cảm xúc khi tương tác với bạn diễn thay vì tính toán từng chi tiết".
Với dự án tiếp theo - phim hình sự "Goldland" (2026) - cô tiếp tục khẳng định tinh thần đổi mới, chứng minh sức hút bền bỉ của một nghệ sĩ dám "phá vỡ chính mình" để đồng hành cùng những trăn trở của khán giả trẻ.