Trong teaser tập 10 của chương trình Ai Là AI, khoảnh khắc Trấn Thành trò chuyện cùng Hứa Vĩ Văn và Đỗ Nhật Hoàng về tác phẩm Mưa đỏ bất ngờ trở thành tâm điểm mạng xã hội. Không phải vì chiêu trò, cũng không phải vì những con số phòng vé, mà bởi một câu nói rất đời, rất nghề: "Em rất mong có một ngày nào đó, một đơn vị sản xuất nào mời mình tham gia những bộ phim đặc biệt như vậy, để mình có cơ hội trải nghiệm. Với em, điều này ý nghĩa lắm, vì không dễ gì có những cơ hội như vậy."
Câu nói ấy, phát ra từ một người đang nắm trong tay nghìn tỷ đồng doanh thu điện ảnh, đã khiến nhiều khán giả phải chững lại. Bởi hiếm khi nào một "đạo diễn trăm tỷ" lại nói về điện ảnh bằng tâm thế của một người… xin được học nghề thêm một lần nữa.
Cuộc trò chuyện bắt đầu rất giản dị. Trấn Thành, trong vai trò MC, đặt câu hỏi mang tính kỹ thuật điện ảnh khi cho rằng những bối cảnh chiến tranh trong Mưa đỏ hẳn phải phụ thuộc nhiều vào AI và kỹ xảo. Nhưng câu trả lời của Hứa Vĩ Văn khiến cả trường quay lặng đi. Không có phông xanh, không có tưởng tượng. Diễn viên được sống trọn vẹn trong bối cảnh thật tại Thành cổ Quảng Trị, nơi không gian lịch sử đủ sức kích hoạt cảm xúc mà không cần gồng mình diễn xuất. Khi Đỗ Nhật Hoàng tiết lộ rằng chỉ hai phút chiến đấu trên màn ảnh phải đánh đổi bằng 21 đêm quay liên tục, Trấn Thành gần như "đứng hình". Anh không giấu được sự phấn khích, thán phục và trên hết là… khao khát.
Đó không phải khao khát vượt kỷ lục doanh thu. Đó là khao khát được bước vào một trải nghiệm điện ảnh thuần khiết - nơi mỗi cú máy, mỗi hành động đều mang theo dụng ý nghệ thuật và giá trị lịch sử. Khi Trấn Thành nói rằng diễn trong những bộ phim như vậy "quá thích", bởi cảm xúc được sinh ra từ không gian thật, anh đang nói bằng ngôn ngữ của một người làm nghề đã đi rất xa trong thương mại và đang hướng mắt về chiều sâu.
Sự ngưỡng mộ của Trấn Thành dành cho Mưa đỏ không phải là nhất thời. Trước đó, khi bộ phim của đạo diễn Đặng Thái Huyền vượt Mai để trở thành phim Việt có doanh thu cao nhất lịch sử, Trấn Thành là một trong những người đầu tiên đăng bài chúc mừng. Khi Mưa đỏ giành giải Bông sen Vàng tại Liên hoan Phim Việt Nam lần thứ XXIV, anh tiếp tục công khai gửi lời tri ân tới ê-kíp, gọi đó là "sự khích lệ rất lớn cho những người làm điện ảnh Việt Nam". Ở cả hai thời điểm nhạy cảm nhất, bị vượt doanh thu và chứng kiến một tác phẩm khác bước lên đỉnh nghệ thuật, Trấn Thành đều chọn cách đứng về phía điện ảnh, chứ không đứng về cái tôi cá nhân.
Điều này càng đáng chú ý nếu nhìn lại hành trình của anh. Từ Bố già đến Nhà bà Nữ, rồi Mai, Trấn Thành đã định hình một "công thức thành công" cho phim Việt đại chúng: câu chuyện gia đình, cảm xúc mạnh, nhịp kể dễ chạm và chiến lược phát hành tối ưu. Nhưng chính công thức ấy cũng đẩy anh vào chiếc khung kỳ vọng ngày một chật hẹp. Khi Bộ tứ báo thủ khép lại với hơn 330 tỷ đồng, con số mơ ước của nhiều đạo diễn, nó vẫn bị gọi là "bước lùi". Áp lực tự vượt chính mình trở thành gánh nặng vô hình.
Trong bối cảnh đó, lời bày tỏ mong muốn được tham gia những bộ phim như Mưa đỏ mang ý nghĩa như một sự "giải phóng". Không còn bị trói buộc bởi danh xưng "ông hoàng phòng vé", Trấn Thành cho phép mình đứng ở vị trí của một diễn viên khao khát được sống trong lịch sử, được chạm vào những câu chuyện lớn hơn doanh thu, lớn hơn phòng vé. Anh không nói về vai chính hay vai phụ, không nói về thù lao, mà nói về "cơ hội" - một từ rất hiếm khi xuất hiện trong phát ngôn của những người đang ở đỉnh cao.
Phản ứng của công chúng trước đoạn teaser ấy cho thấy sự đồng cảm rõ rệt. Hơn 1,5 triệu lượt xem trong thời gian ngắn không chỉ đến từ sức nóng của Mưa đỏ, mà còn từ sự chân thành trong cách Trấn Thành lắng nghe, đặt câu hỏi và bày tỏ ngưỡng mộ đàn em. Ở đó không có khoảng cách thế hệ, không có hơn thua nghề nghiệp, chỉ có những người làm điện ảnh đang nói với nhau bằng sự tôn trọng.
Nếu nhìn rộng hơn, khát vọng của Trấn Thành cũng phản chiếu sự trưởng thành của điện ảnh Việt. Khi một bộ phim chiến tranh - lịch sử được đầu tư nghiêm túc có thể vừa lập kỷ lục doanh thu, vừa chinh phục giới chuyên môn, nó mở ra một chuẩn mực mới. Và khi người từng thống trị điện ảnh thương mại bày tỏ mong muốn được bước vào chuẩn mực ấy, đó là dấu hiệu của một chu kỳ sáng tạo mới đang hình thành.
Không ai có thể giữ mãi ngôi vương phòng vé. Nhưng không phải ai cũng đủ bản lĩnh để chủ động bước ra khỏi chiếc ngai vàng ấy, tìm kiếm những đỉnh cao khác ít hào quang hơn nhưng nhiều giá trị hơn. Trấn Thành, ở thời điểm này, đang đứng đúng ngã rẽ đó. Và có lẽ, điều đáng chờ đợi không phải là khi nào anh phá thêm một kỷ lục doanh thu, mà là ngày anh thực sự xuất hiện trong một bộ phim lịch sử - chiến tranh, với tư cách một diễn viên được sống trọn vẹn trong điện ảnh, đúng như khát vọng mà anh vừa nói ra, rất nhẹ, nhưng rất sâu.