* Bài viết thể hiện quan điểm riêng của người viết và tiết lộ nội dung tập cuối.
Đến giờ phút này thì có lẽ mọi người đều đã xem xong 50 tập phim Trần Tình Lệnh và biết được đại kết cục của tác phẩm tiên hiệp chuyển thể gây sốt nhất mùa hè này rồi. Cái kết này về cơ bản khá tôn trọng nguyên tác, giữ nguyên số phận của các nhân vật phụ. Kim Quang Dao phải trả giá cho tội ác của mình, Giang Trừng đã hóa giải khúc mắc với Ngụy Anh, Kim Lăng trở thành Tông chủ của Lan Lăng Kim thị, Tư Truy và Ngụy Anh nhận ra nhau, một lần nữa đoàn tụ sau 16 năm, Ôn Ninh cũng quyết định không đi theo “công tử” nữa, muốn tự lựa chọn con đường của riêng mình, Nhiếp ảnh đế báo được đại thù, quyết chí chu du thiên hạ ngắm cảnh núi sông…
Chỉ riêng hai nhân vật chính lại được “ban” cho cái kết không quá rõ ràng và dễ gây hiểu lầm cho khán giả. Có người hài lòng, cũng có người thất vọng với kết thúc như vậy, đặc biệt là fans nguyên tác.
Vì sao ư? Vì đại kết cục của Ma đạo tổ sư quá đẹp, đẹp đến hoàn hảo, đẹp đến viên mãn, đẹp đến rung động lòng người, có thể nói là không thể có một kết thúc nào đẹp hơn thế được nữa!
Nhưng thực ra đại kết cục của bản phim cũng có điểm hay riêng của nó, cũng có phần hợp lý và phù hợp với diễn biến tâm lý của nhân vật. Và mình xin phép nói thẳng luôn kết thúc này là HE, không phải là OE hay BE và dĩ nhiên là không phải SE rồi, nói trước để mọi người yên tâm đọc tiếp.
Chúng ta cùng phân tích tính cách hai nhân vật chính một chút. Nhắc đến Lam nhị công tử, có lẽ ấn tượng của đa số mọi người về y đều là “mặt liệt”, “thâm tình”, “cao lãnh”, “đoan chính”,… Nhưng thực ra, y là người khá cố chấp và ngang ngược, tính cách này là trời sinh, không phải do hoàn cảnh tạo thành.
Ví dụ như lần vây quét Loạn Táng Cương thứ hai, trước mặt hàng trăm vị gia chủ của các gia tộc trong Tu tiên giới, y phớt lờ lời nói của thúc phụ, ngang nhiên đứng bên cạnh Ngụy Anh, thể hiện thái độ công khai ủng hộ hắn rất rõ ràng.
Lam Trạm là người rất cố chấp, những gì y đã thực sự muốn làm thì y sẽ bất chấp tất cả, không ai có thể ngăn cản được.
Mặt khác, hoàn cảnh của Lam Vong Cơ hiện tại thuận lợi mọi bề, khác hẳn Thanh Hành Quân năm xưa. Y đã thượng vị Tiên đốc, nắm trong tay quyền lực tối cao ở Tu chân giới, y muốn làm gì thì không ai dám phản đối, cũng không ai ngăn nổi.
Ngụy Anh cũng đã được minh oan, được các vị gia chủ ở Tu Chân giới chấp nhận, không ai coi hắn là loại người gian ác cần diệt trừ nữa, thanh danh đã khá hơn.
Thúc phụ nhìn cháu trai cố chấp đợi chờ từng ấy năm, hi sinh vì Ngụy Anh đến thế, có lẽ ít nhiều cũng đã mềm lòng rồi, tuy thái độ với hắn vẫn không nhẹ nhàng nổi nhưng không còn quá gay gắt.
Còn Lam Hi Thần và Lam Tư Truy thì là thuyền trưởng và thuyền phó thuyền Vong Tiện, muốn hai người này phản đối đôi trẻ đến với nhau là chuyện viễn tưởng. Nghi “khẩu nghiệp” tuy có hơi đanh đá nhưng đã coi Ngụy công tử là người của Hàm Quang Quân nên cũng hết lòng đứng về phía hắn, bằng chứng là bạn trẻ đã bật lại cả Kim Lăng và chửi Tô Thiệp không tiếc lời để bảo vệ Ngụy Anh và Lam gia.
Chúng ta đều biết Lam Vong Cơ có chấp niệm sâu sắc như thế nào với việc “đem một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ giấu đi”, theo hoàn cảnh tốt đẹp hiện tại và dựa trên tính cách bất chấp của y, nếu bây giờ y muốn dùng vũ lực để giữ Ngụy Anh ở lại Lam gia giống như cha mình đã làm với mẹ mình năm xưa là chuyện hoàn toàn có thể.
Bởi vì Ngụy Anh, là ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời Lam Trạm. Đứng trước Ngụy Anh, Lam Trạm rất dịu dàng, rất nhường nhịn, cũng luôn chiều theo nguyện vọng của hắn.
Lam Trạm hiểu hành động của phụ thân mình năm xưa là để bảo vệ người con gái ông yêu, nhưng cũng đồng thời hiểu mẫu thân mình sống khốn khổ đến mức nào.
Người phụ nữ ấy năm xưa đã từng là một cô nương phóng khoáng hoạt bát trên giang hồ, sau khi bị ép thành hôn lại phải chịu cảnh cá chậu chim lồng, sống trong một nhà tù nhung lụa, qua đời trong sự cô đơn.
Lam Trạm nhìn thấy điều ấy, nhìn thấy sự ích kỷ và hèn nhát của phụ thân khi giam giữ mẫu thân, nên y sợ, sợ mình lặp lại hành vi ấy lần nữa. Lại nhìn sang Ngụy Anh của y, hắn hoạt bát vui vẻ như thế, hắn ham thích du ngoạn giang hồ, hắn mong muốn một cuộc sống tự do tự tại, trời nam đất bắc, đi khắp muôn phương “trừ gian giúp yếu, không thẹn với lòng”.
Đó là ước mơ của hắn, là lý tưởng của hắn, là cuộc sống hắn muốn. Lam Trạm vì tâm duyệt hắn, trân quý hắn, dung túng hắn, nên y không dám ngăn cản hắn thực hiện ước mơ của mình. Dù y đau thấu tâm can, dù y chỉ muốn ích kỷ giữ hắn lại bên mình cả đời, nhưng y lại chấp nhận buông tay để hắn đi, tôn trọng sự lựa chọn của hắn.
Y lựa chọn thành toàn cho người mình yêu, y yêu một cách cố chấp như thế, cũng hi sinh như thế, y nghĩ rằng chỉ cần người ấy vui là đủ. Yêu đến mức buông tay một người, là thứ tình cảm sâu nặng đến mức nào. Buông tay tâm can bảo bối cả đời của mình, là một loại dũng khí không phải ai cũng có.
Lí trí bảo y làm đúng, nhưng trái tim bảo y sai rồi, bảo y đừng làm thế, bảo y chạy đến níu kéo người kia đi, đừng để hắn đi nữa. Y đã sống trong sự chờ đợi tuyệt vọng suốt 16 năm nay rồi, nếu đến bây giờ còn không giữ được hắn, cuộc đời y sẽ chẳng còn ánh sáng hi vọng nào nữa cả.
Cho nên dù tưởng chừng đã quay lưng bước đi rồi, y vẫn không đành lòng được, không lừa dối trái tim mình được, nên y đã đuổi theo hắn. Giây phút hai tiếng “Ngụy Anh” ấy cất lên rất nhẹ nhàng và đầy yêu thương, nhưng lại ẩn chứa ba phần run rẩy.
Về phần Ngụy Anh, dù trông bề ngoài có vẻ vô tâm vô phế, nhưng thực ra EQ của Di Lăng lão tổ rất cao, hắn rất biết nghĩ cho người khác. Làm sao hắn không biết Lam Trạm trân trọng mình, chiều chuộng mình, đối đầu với cả thiên hạ để bảo vệ mình, bây giờ còn đồng ý với lựa chọn của mình là vì cái gì cơ chứ? Ngụy Anh biết tâm ý của Lam Trạm, cũng biết bản thân đối với y đã rung động rồi, có lẽ là đã tâm duyệt y từ khi mới 15 tuổi năm đó.
Hắn cũng đã hiểu tình cảm thực sự của mình dành cho ai rồi, nên ở phân đoạn cuối cùng, khi ở trên ngọn đồi xanh biếc ấy, khi hai người tưởng như đã rẽ đi hai lối ngược nhau, Ngụy Anh vẫn không đi được. Hắn dừng lại, và thổi sáo.
Thổi bài gì? Vong Tiện.
Khúc ca định tình ấy, khúc hát huyền thoại ấy, tình cảm đong đầy ấy, Ngụy Anh đang nhớ lại thời gian ở bên Lam Trạm, nhớ lại những kỉ niệm của hai người, nhớ Hàm Quang Quân vì hắn như thế nào, đã làm cho hắn những gì.
Chính hắn cũng không buông bỏ được y, không buông được mối duyên trời định này. Đôi khi con người phải thử mất đi thứ gì thì mới biết quý trọng nó. Khoảnh khắc không còn Lam Trạm bên cạnh, Ngụy Anh mới biết hóa ra Lam Trạm lại quan trọng với mình đến thế.
Kiếp thứ nhất Ngụy Anh từng ba lần trở thành cô nhi, tuổi nhỏ từng một mình lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, lớn lên lại bước trên cây cầu độc mộc tu tà đạo, cuối cùng phải chịu cái chết bi thảm ở Bất Dạ Thiên. Ngụy Anh tưởng mình đã quen với sự cô độc rồi, nhưng giây phút ở Kim Lân Đài, hắn nhận ra hắn luôn có Lam Trạm ở bên bảo vệ, cùng hắn đối mặt với gió mưa bão táp, hắn bất ngờ và vui vẻ như thế.
“Ngã cây đau nhiều lần sẽ quen, nhưng có người đỡ vẫn tốt”.
Chính Ngụy Anh đã từng nghĩ như thế. Trần đời này làm gì có ai ngu ngốc đến mức được yêu thương mà lại lựa chọn cô đơn? Khi Ngụy Anh thổi sáo, đôi mắt hắn rất buồn, rất hoang mang, và pha chút hối hận. Tiếng sáo réo rắt như tâm trạng bất ổn của hắn lúc đó. Hắn biết chủ nhân của trái tim mình là ai rồi, nên có lẽ chính lúc đó hắn đã nhận ra rằng thiên hạ này không quan trọng đến thế, trời cao biển rộng, giang sơn bao la, nhưng sẽ không có người thứ hai trên đời dốc hết tâm can của mình để yêu thương thấu hiểu hắn như Lam Vong Cơ.
Đã cô đơn một kiếp rồi, kiếp này chẳng lẽ vẫn lựa chọn cuộc sống như thế? Đương nhiên là không, Ngụy Anh thông minh như thế, trọng tình trọng nghĩa như thế, hắn chọn đáp án tốt đẹp nhất.
Thiên hạ của Lam Trạm là Ngụy Anh.
Thiên hạ của Ngụy Anh, từ nay cũng chỉ có Lam Trạm.
Khoảnh khắc nghe thấy hai tiếng “Ngụy Anh” quen thuộc, đôi mắt Ngụy Anh rất giống biểu cảm ở Kim Lân Đài hôm đó, là sự ngỡ ngàng ban đầu, rồi dần chuyển sang hạnh phúc đến tột độ.
Lam Trạm cần hắn, Lam Trạm không nỡ buông tay hắn, Lam Trạm muốn ở bên hắn.
Ngụy Anh, có thể đừng đi không?
Ngụy Anh, chúng ta về nhà thôi, về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Đừng đi đâu nữa cả, Lam Trạm đã chờ ngươi 16 năm rồi, những năm ấy y đau khổ lạnh lẽo đến mức nào khi nhân gian không có người thương.
Bây giờ ngươi còn đi nữa, Lam Trạm biết sống như thế nào đây?
Bây giờ không còn Lam Trạm đồng hành nữa, Ngụy Anh biết sống như thế nào đây?
Cho nên Ngụy Anh đã quay lại mỉm cười thật tươi với Lam Trạm, nụ cười ấy giống như câu trả lời kiên định và rõ ràng của hắn: “Được, ta đồng ý với ngươi, chúng ta về nhà thôi”.
Ngụy Anh, kiếp này có ngươi làm đạo lữ, Lam Trạm không còn gì hối tiếc!
Lam Trạm, kiếp này có ngươi là tri kỉ cả đời, Ngụy Anh đã mãn nguyện rồi!
***
Phân tích nãy giờ, có vẻ cảnh cuối cùng này cũng khá sâu sắc và cảm động đấy, nhưng với những người có vài năm kinh nghiệm đọc ngôn tình như mình thì tình tiết như thế này cực kỳ quen thuộc: Nam chính buông tay, cho người yêu sự tự do và cuộc sống mà người đó mong muốn, nhưng người kia sau khi bỏ đi rồi mới biết tình cảm của mình dành cho nam chính lại sâu đậm như thế, cuối cùng đã quay lại, nam chính hạnh phúc vô bờ, hai người hiểu được lòng nhau, từ đó họ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi. Đấy, các bạn nghe có quen không? Chính là chiêu “lạt mềm buộc chặt” chứ gì nữa?
Được rồi, giả bộ thấu tình đạt lý thế là đủ rồi, thực ra mình cũng chẳng hài lòng với kết cục của phim cho lắm đâu, cái kết trong nguyên tác mới là cái kết trong lòng mình, và có lẽ kết đẹp như thế cũng là cái kết mà biên kịch muốn ám chỉ nhưng không nói rõ ra, để chúng ta tự suy nghĩ, mập mờ như thế thật không vui, cứ thẳng thắn như Mặc Hương Đồng Khứu mới tốt.
Lý trí ư? Trong tình yêu làm gì có chỗ cho lý trí?
Ích kỷ đấy, thì làm sao? Thế giới này có mấy người không ích kỷ trong tình cảm?
Lam Trạm có thể buông được Ngụy Anh ư? Không bao giờ có chuyện đó đâu! Nếu Lam nhị công tử có thể dứt được đoạn tình cảm này thì trên người y đã không có 300 vết giới tiên, không có dấu lạc ấn, trên đời sẽ không có Tư Truy, không có 16 năm vấn linh trong vô vọng… Lam Trạm đã hối hận đến mức nào vì không giữ nổi Ngụy Anh ở Bất Dạ Thiên năm ấy, y tuyệt đối sẽ không lặp lại điều đó lần nữa. Chấp niệm của Lam Trạm sâu như thế, làm gì có chuyện y thực sự nỡ buông tay?
Nhưng nếu đặt giả thiết vì không thể rời xa Ngụy Anh nên Lam Trạm vứt bỏ hết tất cả để cùng người thương phiêu bạt giang hồ thì cũng không khả thi lắm. Trong phim đã nâng Lam Vong Cơ trở thành Tiên đốc, cái địa vị vương giả này quyền lực bao nhiêu thì trách nhiệm cũng nhiều bấy nhiêu. Hàm Quang Quân đã đồng ý ngồi lên vị trí đó thì y nhất định sẽ tận tâm tận lực làm tốt nó. Mặt khác, Lam Vong Cơ thượng vị Tiên đốc cũng tức là y tiếp nhận luôn chức Tông chủ của Cô Tô Lam thị, bởi vì một điều hiển nhiên là Tiên đốc và gia chủ phải là cùng một người.
Phim không đề cập rõ nhưng trong truyện có nhắc tới sau cái chết của A Dao, Lam Hi Thần vì đau lòng quá độ và mất niềm tin vào nhân sinh nên đã bế quan không màng thế sự. Vậy nên Lam Đại truyền lại vị trí gia chủ cho em trai mình để Hàm Quang Quân danh chính ngôn thuận quản lý Lam gia là chuyện hợp lẽ thường. Xét hoàn cảnh trong nhà hiện tại, thúc phụ đã có tuổi, huynh trưởng bế quan, đám hậu bối còn trẻ người non dạ, nên Lam Vong Cơ chính là trụ cột gia đình, phải chăm lo cho cả gia tộc. Lam Trạm là người rất có trách nhiệm, y không thể nào buông bỏ cả Lam thị, hay nói rộng ra là cả Tu Chân giới để cùng Ngụy Anh ngao du thiên hạ, làm một đôi thần tiên quyến lữ tự do tự tại được.
Về phía Ngụy Anh, hắn cả đời sống vì người khác, không để ý đến lợi ích cá nhân. Giang thúc thúc nhận hắn về nuôi dưỡng chăm sóc, cho hắn sinh mệnh, cho hắn gia đình, nên hắn không hối hận về việc hiến đan cho Giang Trừng, “coi như ta trả cho Giang gia”. Ôn Tình và Ôn Ninh cứu ba chị em hắn trong cảnh khốn cùng nhất, nên hắn đối đầu với cả bách gia để bảo vệ nhánh gia tộc của ân nhân. Ngụy Anh là người lương thiện như thế, hi sinh vì người khác như thế, hắn luôn nhớ kĩ những việc tốt mà người khác làm cho mình và không ngại báo đáp. Bây giờ Ngụy Anh biết rõ Lam Trạm đã vì mình mà làm những gì, thật lòng thật dạ với mình như thế nào, liệu hắn có nhẫn tâm bỏ lại y cô độc một mình với biết bao gánh nặng trên vai?
Với tính cách của Ngụy Anh, hắn chấp nhận từ bỏ ước muốn đi khắp thiên hạ, tự do du ngoạn của mình để ở bên đồng hành với Lam Trạm mới là hợp lý. Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có Lam Trạm, có Tư Truy, có Cảnh Nghi, có bầy thỏ sau núi dễ thương,…, ở Tu Chân giới lại có một đám hậu bối hoạt bát luôn yêu mến hắn… Ngụy Anh, hắn có thể đi sao?
Cho nên sau khi Ngụy Anh quay đầu lại mỉm cười với Lam Trạm thì chắc chắn Lam Trạm sẽ “đóng gói” A Tiện đem về Vân Thâm Bất Tri Xứ “giấu đi” nhé, giấu cả đời luôn, Ngụy Anh chắc chắn cũng tình nguyện theo về thôi.
Cái kết thực sự của Ma đạo tổ sư, và cũng là của Trần Tình Lệnh thực tế là như thế này: Ngụy Anh sẽ vĩnh viễn ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, bầu bạn với Lam Trạm cả đời, cùng nhau cai quản Tu chân giới, tạo phúc cho thiên hạ, mỗi ngày cùng nhau hòa tấu khúc ca “Vong Tiện”, cùng chăm sóc đám thỏ, cùng dạy bảo Tư Truy, sống một đời bình yên hạnh phúc.
Các bạn chưa đọc nguyên tác hoặc các bạn đọc lâu rồi nên đã quên có thể hỏi mình rằng: Vậy rốt cuộc trong truyện, sau khi Tư Truy và Ngụy Anh nhận ra nhau, cả hai đều xúc động nghẹn ngào thì tình tiết tiếp theo là gì? Mình xin trả lời rằng:
Có một sự trùng hợp khá thú vị: 4 tập cuối của Trần Tình Lệnh phát sóng vào ngày 13 và 14/08/2019, ghép lại với nhau sẽ thành: 1314 - Một đời một kiếp, như duyên phận của Lam Trạm và Ngụy Anh vậy!
Sau đây là một cái kết hoàn hảo trong lòng fans:
(Lưu ý: Đa số hình ảnh dưới đây đều đã qua photoshop, không phải nội dung gốc trong phim, làm ơn không hiểu lầm).
Tái bút:
Cảm ơn mùa hè này đã cho mình biết đến Trần Tình Lệnh, biết đến một bộ phim xuất sắc, biết đến một fandom “A Lệnh” vui vẻ và “mặn mà”. Dù bạn có hiểu kết thúc phim theo chiều hướng nào, có hiểu giống mình hay không thì chúng ta cũng không thể phủ nhận được rằng “A Lệnh” đã đại thành công rồi, thành công to lớn ngoài sức tưởng tượng, trở thành chú hắc mã nổi bật nhất mùa hè 2019 với điểm Douban lội ngược dòng ngoạn mục từ 4.8 lên 7.8, nhiều lần lên hot search Weibo, đạt gần 3,9 tỷ lượt theo dõi, song nam chính bạo hồng,…
Vậy là đến ngày hôm nay, “A Lệnh” đã kết thúc, khép lại với một cái kết hợp tình hợp lý cho các nhân vật, cũng khép lại một mùa hè đáng nhớ của chúng ta. Bộ phim tuy đã hết nhưng dư âm của nó vẫn còn, “A Lệnh” tuyệt vời sẽ luôn sống mãi trong lòng những người yêu mến nó. Cảm ơn “A Lệnh” đã làm mùa hè của chúng ta rực rỡ và ý nghĩa như thế! Cảm ơn, rất nhiều!